hắn giam cầm cô
Cô bị giam giữ hoàn toàn trong ngôi nhà ấy. Lấy chủ đề về tình yêu, Berlin Syndrome là sự phối trộn những cảnh quay lãng mạn nhất ngay trong nỗi kinh hoàng nhất. Andi đánh đập người mình yêu, giam cầm cô, làm nên một hình tượng một gã đàn ông vũ phu, bệnh hoạn và đáng
Hắn dùng ngón cái xoa nhẹ lên má cô: "Thích anh đến vậy à?" Chu Yên lắc đầu: "Em yêu anh." Tư Văn lau nước mắt cho cô: "Anh biết." Chu Yên kéo tay hắn xuống, nắm chặt bằng cả hai tay: "Sao anh chưa bao giờ nói yêu em?" Nghe vậy, Tư Văn cầm tay cô áp lên lên ngực trái của mình: "Có sờ thấy không?" Chu Yên giương mắt nghi hoặc: "Thấy gì?"
Giam Cầm. Chương 14. Giam Cầm Chương 14. Chương trước Chương tiếp . Cô nghĩ, chung quy cô cự tuyệt không được người đàn ông kia. 'Cô nếu dám chọn hắn, cô nhất định phải chết!' Khuynh Tâm theo bản năng vùi đầu vào trong ngực Lạp Phi Nhĩ, gắt gao nắm lấy áo sơ mi của
Từ năm 10 tuổi, cô đã bị giam cầm khắc nghiệt suốt 3096 ngày (hơn 8 năm trời). Cuối cùng khi đã là thiếu nữ 18 tuổi, Natasha mới có thể tự giải phóng cho mình và rút ra được nhiều bài học đắt giá. Năm cô bé 17 tuổi, hắn đưa em đến một khu trượt tuyết nhưng
Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời Xuất hiện kịp thời đọc trên mạng Chu Tịnh Sơ biết hắn sẽ hành cô đến chết mất. Cô không thể vào, bằng mọi giá cũng không được vào! "Cô cứng đầu?" Tống Lãnh Vũ siết chặt tay khiến Chu Tịnh Sơ phải nhíu mày vì đau, hắn không
Frau Sucht Mann Frankfurt Am Main. Sáng hôm sau khi Nghiêm quản gia nhặt được tờ giấy được kẹp ở trên bàn, ông đã nhanh chóng đem nó đến đưa cho Lệ Thương Trì, nhưng khi ông chỉ vừa mới cất lên lời nói, thì ngay cả tờ giấy hắn cũng không buồn nhìn qua. Lạnh lùng đáp lại. "Nhảm nhí, vứt đi, bao giờ cô ta muốn về thì về." Cũng chẳng hỏi han gì đến bức thư đó một lần, ông chỉ thấy trên gương mặt của Lệ Thương Trì sớm đã lộ rõ vẻ chán ghét, hình như việc nhắc đến Tưởng Tuyết Hân cũng khiến cho tâm trạng của hắn trở nên đi xuống, thậm chí Lệ Thương Trì còn không động đến một muỗng thức ăn nào, mặc dù chính hắn đã yêu cầu dì Hà làm ra. Rồi lại không nói một lời, cầm theo cặp sách đi đến bệnh viện, mặc cho Nghiêm quản gia có buồn rầu thở dài thườn thượt, Lệ Thương Trì cũng chẳng mấy để tâm. Ông đưa mắt nhìn đến đĩa thức ăn vẫn còn bốc lên hơi nóng, rồi lại nhìn đến tờ giấy mà Tưởng Tuyết Hân đã viết đang cầm trên tay. Nếu hai người vẫn còn tiếp tục kéo dài tình trạng này, thì sớm muộn cũng phải đối mặt với vấn đề ly hôn. Những ngày sau đó, Lệ Thương Trì đi sớm về trễ, cơm tối còn chẳng buồn ăn, khi về đến nhà thì lao thẳng lên phòng ngủ. Rồi đến sớm mai, khi mà trời vẫn còn chưa hửng sáng thì đã không còn thấy bóng xe của hắn đâu nữa. Cho đến ngày thứ năm, Tưởng Tuyết Hân mới quay trở lại, thật sự nếu có ai bảo rằng cô trẻ con vì giận dỗi chồng, mà bỏ nhà đi bụi hẳn năm ngày trời cũng chẳng sai đâu. Nếu là chồng người ta thì sẽ lo lắng gọi điện thoại tìm vợ sốt sắng cả lên, nhưng còn Lệ Thương Trì thì không hề có chuyện đó, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã chẳng quan tâm gì đến Tưởng Tuyết Hân. Biết là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự tủi thân, trời cũng đã sẫm tối, cô cũng chẳng còn muốn đợi chờ người đàn ông đó tìm kiếm mình. Tưởng Tuyết Hân ra ngoài vài ngày là để khuây khỏa đầu óc, thanh tỉnh tâm trạng, nếu không làm như vậy, chỉ sợ rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Lệ Thương Trì, thì sớm muộn cô cũng hồ đồ mà nghĩ đến hai chữ "ly hôn". Xe tùy ý để đậu ngoài bãi, Tưởng Tuyết Hân chậm rãi sải bước đi vào bên trong, cô không hi vọng sẽ chạm mặt với Lệ Thương Trì ngay bây giờ. Mà ông trời quả thật là không có mắt, giày của hắn lại được gác ngay ngắn ở bên trong tủ, nhưng là... Từ đâu lại xuất hiện một đôi cao gót màu trắng đặt ngay lối ra vào, nhất thời vì nó mà khiến cho tâm trạng của Tưởng Tuyết Hân ngay lập tức tuột dốc không phanh. Cô cố gắng nuốt xuống một cỗ phẫn nộ đang rục rịch trào dâng, tự trấn an có thể là bệnh nhân hoặc khách hàng của Lệ Thương Trì, mặc dù giờ làm việc hành chính đã qua rồi. Tưởng Tuyết Hân hít sâu một hơi, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy Lệ Thương Trì ngồi ở ghế sofa, dáng người cao ráo vắt chéo đôi chân, thư thả cầm hồ sơ bệnh án lên đọc. Hắn không nhìn ra cửa chính lần nào, nhưng lại biết là Tưởng Tuyết Hân đã về, Lệ Thương Trì vẫn không rời mắt khỏi hồ sơ trên tay, giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Cũng biết đường về rồi sao?" Giống như là hắn đang chế giễu cô, bảo rằng Tưởng Tuyết Hân là một đứa con nít giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng được vài ngày thì mặt dày quay trở lại. Hoặc là Lệ Thương Trì đang cho rằng, cô muốn dùng cái trò dở hơi đó để lôi kéo sự chú ý của hắn, mặc dù đúng là năm ngày nay Tưởng Tuyết Hân lâu lâu lại vô thức mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi. Chỉ tiếc là một màn hình trống vẫn cứ hiện lên. Cô mặc kệ Lệ Thương Trì có suy nghĩ thế nào, thứ cô quan tâm là đôi giày cao gót của nữ ở lối ra vào, làm sao lại xuất hiện trong biệt thự. "Đôi giày..." Vốn dĩ là muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa nói hết câu, thì bóng dáng của một nữ nhân vừa bước ra từ phòng ngủ của Lệ Thương Trì lại vô tình lọt vào mắt. Đôi môi cô khẽ run, nhất thời vì cú sốc vừa rồi mà bất động đứng yên tại chỗ, trái tim của Tưởng Tuyết Hân nhói lên từng đợt như bị kim nhọn châm vào, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia ngại ngùng bước xuống. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Năm ngày qua, Tưởng Tuyết Hân không có ở nhà, không lẽ Lệ Thương Trì thật sự đưa người phụ nữ khác về đây? Cô gái trước mặt có vẻ nhỏ hơn cô một chút, đôi mắt long lanh to tròn, một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng thánh thiện, Tưởng Tuyết Hân đanh mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta. Con ả không biết là cố ý hay vô tình liếc trúng tầm nhìn của cô, liền sợ hãi thu lại ánh mắt, cong đuôi chạy đến trước mặt Lệ Thương Trì như thể đang né tránh Tưởng Tuyết Hân. "Anh Thương Trì... Em xin lỗi, em không biết toilet ở hướng nào nên lỡ đi nhầm phòng của ai đó..." Nhầm phòng ai đó? Nực cười, nhầm thế nào lại nhầm trúng phòng của Lệ Thương Trì tận ở trên lầu một? Rõ ràng từ bậc thang đi lên, thì phải đi qua phòng của cô rồi đến thư phòng và cuối cùng mới là tới phòng của Lệ Thương Trì. Vậy mà con ả này lại bảo rằng lang thang nhầm phòng? Tưởng Tuyết Hân giấu đi sự tức giận hiện sâu trong đôi mắt, cô đang muốn nhìn xem Lệ Thương Trì sẽ phản ứng gì đối với một kẻ lạ mặt vô tình bước vào căn phòng của hắn. Nhưng không ngờ Lệ Thương Trì lại không hề tức giận, hắn vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như ban đầu, chỉ liếc mắt nhìn lên một cái rồi lạnh lùng đáp trả. "Không sao, tối rồi về đi." Tưởng Tuyết Hân sau khi nghe thấy câu trả lời đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng mảnh trong người đang vỡ ra, là tình yêu và sự tin tưởng... Căn phòng mà ngay cả người vợ hợp pháp như Tưởng Tuyết Hân còn không dám bước chân vào, vậy mà hắn lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ kia. Sau đó một lúc, cô ta mới hoảng hốt phát hiện ra là đã "quên mất" sự hiện diện của Tưởng Tuyết Hân, vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng ngữ khí và ý tứ trong từng lời mà cô ả nói, lại không hề có một chút khiêm nhường nào. Nó giống như, đang thẳng thừng tuyên chiến với Tưởng Tuyết Hân. "A! Đây chắc là chị dâu nhỉ? Em xin lỗi, vì ban nãy chị có hơi khó gần một chút, em nghĩ là chị đang tức giận chuyện gì đó, nên em không dám lại gần..." Hàng lông mi đen dài khẽ rũ xuống, rồi bất chợt lại mở lớn đôi mắt trực tiếp nhìn đến Tưởng Tuyết Hân, run run nói. "... Ôi, không lẽ là vì em đi nhầm phòng... Em xin lỗi, em không biết đó là phòng anh Trì... Chị đừng giận em nhé, em không có ý đó đâu..."
-" Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh , tôi muốn cho hắn biết phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào "Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt , khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ , đôi môi bị cắn chặt, khó khăn mở lời -" Đu..đừng..đừng mà , Ngôn Dực Ngôn Dực em sai rồi em sai rồi , đừng làm vậy, đừng..đừng hại người vô tội " Hắn nhìn cô , ánh mắt hắn bỗng xẹt qua một tia sáng , nụ cười trên môi hắn càng lúc càng quái gở khiến cô cảm thấy sợ hãi ,bấc giác lùi về phía sau . Cô càng lùi hắn lại càng tiến tới -" Thế nào , không phải em muốn cầu xin anh tha cho hắn ta sao ? " Cô nghe tới đây thì hai mắt sáng lóe mừng rỡ , cô không còn tin vào những gi mình nghe nữa , hắn nói sẽ tha cho ông ấy sao -" A..anh nói thật chứ " Hắn khẽ đi lại chỗ cô , đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô , từ đôi mắt , cái mũi , đến gò má , đôi môi , mọi thứ hắn đều chạm vào rất nhẹ nhàng , hắn nâng niu cô trong tay , sợ cầm lên cũng có thể khiến cô tan ra -" Đúng vậy , anh sẽ tha cho hắn .." -" Thậ...Thật chứ , Ngôn Dực , anh nói thật sao , anh ...anh không lừa ..." Sự vui mừng của cô chưa được bao lâu đã bị hắn bẽ gãy , Ngôn Dực hắn đời nào hịu tha cho người khác dễ dàng như vậy -" Đổi lại , em sẽ là người tiếp nhận ống ma túy đó , thế nào em vui không " Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt , hắn bị điên rồi , hắn điên thật rồi . Ngôn Dực mặc kệ khuôn mặt sợ hãi của cô , vẫn dửng dưng cười đùa . Hắn thích lúc cô sợ hãi nếu cô sợ hãi có nghĩa là cô sợ hắn có nghĩa là cô yêu hắn thanh niên ảo tưởng cho hay -" Kh..Không..không , anh điên rồi " -" Ngoan , không sao , chỉ một liều thôi em sẽ không chết đâu yên tâm " -" Anh điên rồi , Ngôn Dực anh bị điên rồi " Hắn cười khẩy , nụ cười ranh mãnh của một con sói xám đã bắt được con mồi -" Đúng vậy , Mẹ kiếp tôi điên rồi đấy tôi là bị em chọc cho tức điên rồi " Hắn gầm lớn , giọng nói tức giận đến tột cùng -" Nhưng không sao , có lẽ phải làm điều gì đó em mới có thể nghe lời tôi " Nói rồi hắn tiến lại chỗ tên thuộc hạ đang đứng nãy giờ , lấy ống tiêm còn đang đặt trên khay . Hắn đi lại phía cô từng bước từng bước , cô sợ hãi toan đứng dậy bỏ chạy liền bị thuộc hạ của hắn giữ lại , cô vùng vẫy , khóc lóc , van xin , điều cô không thể ngờ nhất là hắn lại muốn tiêm ma túy vào người cô Cô kịch liệt giẫy dụa , giống như một con cá bị mắc cạn khổ sở chống chọi với sự khô hạn , vùng vẫy một cách kịch liệt -" Không ..Không ..Ngôn Dực tôi xin anh là tôi sai là tôi sai , có chết tôi cũng không dám bỏ trốn nữa , tôi xin anh , tôi cầu xin anh tha cho tôi " Cô cố gắng cầu xin hắn , nhưng hắn là ai , có thể vì vài lời năn nỉ này mà động tâm -" Ngoan , sẽ xong nhanh thôi " Hắn ôn nhu nhìn cô , nụ cười hiền dịu , nhưng cô lại thật sự sợ hãi nụ cười hắn , hắn chính là ác quỷ đó là nụ cười của một con quỷ thật sự " Sau này em mong cũng không thể bỏ trốn được nữa " Chất lỏng trong ống tiêm từ từ được đưa vào cơ thể cô , những giọt nước mắt cuối cùng của cô cuối cùng cũng rơi xuống "Ngôn Dực Tôi Hận Anh " Cơ thể cô dường như không thể chống chọi được với cú sốc này , liền vì thế mà ngất Dực ôm chặt cô vào lòng , nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô , cô khóc đến sưng cả mắt khiến hắn không khỏi đau lòng -" Đem xác của người đàn ông kia chặt ra rồi đem quăng cho đám chó ăn đi " Đám thuộc hạ sau khi chứng kiến một màng ảnh đáng sợ như vậy , không ai dám hó hé điều gì , vội răm rắp làm theoNgôn Dực nhẹ nhàng ôm Kiều Nghiễm vào lòng đi đến phòng ngủ của cô bị giam cầm, đặt thân thể cô lên giường một cách nhẹ nhàng , sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài còng vào tay cô ở đầu giường Thật ra , ống tiêm được tiêm vào người cô thực chất đã bị hắn tráo đổi bằng thuốc ngủNgôn Dực nhìn ngắm dáng vẻ kiều diễm của cô khi ngủ , thật câu dẫn người khác , đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của cô , hắn rốt cục nhịn không được đem môi bạc bao phủ lên cánh môi cô, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi cô, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi
Tên truyện Giam Cầm Tác giả Nguyễn Thị Cơm. Thể loại Ngôn tình, Truyện ngược cực nặng, H+, máu chó.. nên cân nhắc khi đọc. Link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nguyễn Thị Cơm Văn án Cả đời này cô đều bị hắn Giam Cầm, áp bức sống không bằng chết - Anh điên rồi. - Đúng, tôi điên rồi đấy, cô cứ phá đi, cứ phá đi. Cô cứ việc phá, còn tôi, tôi sẽ làm cô mang thai làm tới khi nào cô không phá được nữa Last edited by a moderator 5 Tháng mười 2019 Chương 1 Bắt được - "Ngoan chỉ một mũi thôi là xong" - "Ngôn Dực, đừng đừng.. tôi xin anh" - "Giờ em mới biết cầu xin tôi sao, tôi đã nói với em thế nào, không được có ý định bỏ trốn, tại sao em lại ngang bướng như vậy" Cô gái ngồi dưới nền nhà khóc lóc đến sưng cả mắt, khuôn mặt lúc khóc cũng câu dẫn người khác, càng khóc càng diễm lệ càng câu dẫn người nhìn phải thương tâm - "Ngôn Dực, Ngôn Dực.. Tôi tôi xin anh.. xin anh tha cho anh ấy, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sẽ không bỏ trốn nữa tôi xin anh" Người đàn ông đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, khí tức trên người anh ta phát ra khiến ai cũng hoảng sợ Môi bạc khẽ nhếch nhẹ, hắn tiến từng bước về phía cô, nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, đối diện với cô, bắt buộc cô phải nhìn hắn Cô bây giờ chả khác gì con cá nằm trên thớt, mặc hắn định đoạt - "Haha tha cho hắn? Hắn sao? Hắn là thuộc hạ của anh, là người anh tin tưởng, vậy mà lại dám phản bội anh, giờ em bảo anh tha cho hắn, tha là tha như thế nào" Hắn cười như không cười, nụ cười đó chỉ khiến cô thêm lạnh sống lưng, thân thể cô không ngừng run rẩy sợ hãi - "Tôi.. là tôi sai, anh muốn đánh muốn giết gì cứ đổ lên người tôi" Hắn bóp chặt cằm cô, nghiến răng tức giận - "Tôi không cho phép bất cứ ai làm hại em, lần bỏ trốn này tôi sẽ cho em thấy tôi sẽ từ từ tra tấn hắn, xem em còn có ý định đó không" Cằm cô bị hắn bóp chặt đến đau, khuôn mặt nhợt nhạt, khắp thân thể toàn là vết tích hoan ái, khỏi nói cũng biết ai là người đã làm những việc này Nhưng vẫn chưa bằng người đàn ông phía sau, vết máu loang lổ ở nhiều chỗ, cánh tay bị chặt đứt đi phân nữa, ngón chân bị mất đi vài ngón, khắp thân thể đều là máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng Khắp thân thể toàn là vết thương nặng bị hở đến rách toét, đau đớn tột cùng - "Mau lấy cồn tạt cho hắn tỉnh" - "Đừng.. đừng.. tôi xin anh, tôi xin anh, sẽ chết mất" Cô ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng cầu xin, là cô sai rồi, là cô muốn bỏ trốn khỏi anh nên mới hại người vô tội - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết, phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào" Chương 2 Tra tấn - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào " Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ, đôi môi bị cắn chặt, khó khăn mở lời ! "Đu.. đừng.. đừng mà, Ngôn Dực Ngôn Dực em sai rồi em sai rồi, đừng làm vậy, đừng.. đừng hại người vô tội" Hắn nhìn cô, ánh mắt hắn bỗng xẹt qua một tia sáng, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng quái gở khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất giác lùi về phía sau. Cô càng lùi hắn lại càng tiến tới - "Thế nào, không phải em muốn cầu xin anh tha cho hắn ta sao?" Cô nghe tới đây thì hai mắt sáng lóe mừng rỡ, cô không còn tin vào những gì mình nghe nữa, hắn nói sẽ tha cho ông ấy sao - "A.. anh nói thật chứ" Hắn khẽ đi lại chỗ cô, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, từ đôi mắt, cái mũi, đến gò má, đôi môi, mọi thứ hắn đều chạm vào rất nhẹ nhàng, hắn nâng niu cô trong tay, sợ cầm lên cũng có thể khiến cô tan ra - "Đúng vậy, anh sẽ tha cho hắn.." - "Thậ.. Thật chứ, Ngôn Dực, anh nói thật sao, anh.. anh không lừa.." Sự vui mừng của cô chưa được bao lâu đã bị hắn bẻ gãy, Ngôn Dực hắn đời nào chịu tha cho người khác dễ dàng như vậy - "Đổi lại, em sẽ là người tiếp nhận ống ma túy đó, thế nào em vui không" Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, hắn bị điên rồi, hắn điên thật rồi. Ngôn Dực mặc kệ khuôn mặt sợ hãi của cô, vẫn dửng dưng cười đùa. Hắn thích lúc cô sợ hãi nếu cô sợ hãi có nghĩa là cô sợ hắn có nghĩa là cô yêu hắn thanh niên ảo tưởng cho hay - "Kh.. Không.. không, anh điên rồi" - "Ngoan, không sao, chỉ một liều thôi em sẽ không chết đâu yên tâm" - "Anh điên rồi, Ngôn Dực anh bị điên rồi" Hắn cười khẩy, nụ cười ranh mãnh của một con sói xám đã bắt được con mồi - "Đúng vậy, Mẹ kiếp tôi điên rồi đấy tôi là bị em chọc cho tức điên rồi" Hắn gầm lớn, giọng nói tức giận đến tột cùng - "Nhưng không sao, có lẽ phải làm điều gì đó em mới có thể nghe lời tôi" Nói rồi hắn tiến lại chỗ tên thuộc hạ đang đứng nãy giờ, lấy ống tiêm còn đang đặt trên khay. Hắn đi lại phía cô từng bước từng bước, cô sợ hãi toan đứng dậy bỏ chạy liền bị thuộc hạ của hắn giữ lại, cô vùng vẫy, khóc lóc, van xin, điều cô không thể ngờ nhất là hắn lại muốn tiêm ma túy vào người cô Cô kịch liệt giãy dụa, giống như một con cá bị mắc cạn khổ sở chống chọi với sự khô hạn, vùng vẫy một cách kịch liệt - "Không.. Không.. Ngôn Dực tôi xin anh là tôi sai là tôi sai, có chết tôi cũng không dám bỏ trốn nữa, tôi xin anh, tôi cầu xin anh tha cho tôi" Cô cố gắng cầu xin hắn, nhưng hắn là ai, có thể vì vài lời năn nỉ này mà động tâm - "Ngoan, sẽ xong nhanh thôi " Hắn ôn nhu nhìn cô, nụ cười hiền dịu, nhưng cô lại thật sự sợ hãi nụ cười hắn, hắn chính là ác quỷ đó là nụ cười của một con quỷ thật sự "Sau này em mong cũng không thể bỏ trốn được nữa" Chất lỏng trong ống tiêm từ từ được đưa vào cơ thể cô, những giọt nước mắt cuối cùng của cô cuối cùng cũng rơi xuống "Ngôn Dực Tôi Hận Anh" Cơ thể cô dường như không thể chống chọi được với cú sốc này, liền vì thế mà ngất đi. Ngôn Dực ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, cô khóc đến sưng cả mắt khiến hắn không khỏi đau lòng - "Đem xác của người đàn ông kia chặt ra rồi đem quăng cho đám chó ăn đi" Đám thuộc hạ sau khi chứng kiến một màn ảnh đáng sợ như vậy, không ai dám hó hé điều gì, vội răm rắp làm theo Ngôn Dực nhẹ nhàng ôm Kiều Nghiễm vào lòng đi đến phòng ngủ của cô bị giam cầm, đặt thân thể cô lên giường một cách nhẹ nhàng, sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài còng vào tay cô ở đầu giường Thật ra, ống tiêm được tiêm vào người cô thực chất đã bị hắn tráo đổi bằng thuốc ngủ Ngôn Dực nhìn ngắm dáng vẻ kiều diễm của cô khi ngủ, thật câu dẫn người khác, đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của cô, hắn rốt cục nhịn không được đem môi bạc bao phủ lên cánh môi cô, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi cô, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi. ngược luyến tàn tâm ngược tâm ngược phế truyện h truyện ngôn tình truyện ngược hay truyện ngược nặng truyện việt viết truyện đọc truyện đọc truyện online hay
Trong lúc đang hôn mê , thân thể Kiều Nghiễm cảm thấy nhột nhạt nóng ẩm Ngôn Dực đưa chiếc lưỡi của mình khẽ liếm nhẹ lên vành tai cô , bàn tay bắt đầu không yên phận mà cởi bỏ lớp áo quần của cô Thân thể kiều diễm của cô hiện ra trước mặt anh khiến cho cự vật phía dưới đã cương cứng to lớn , bàn tay bắt đầu lần mò xuống bộ ngực nhỏ không yên phận mà bóp nắn xoa xoa Ngôn Dực há miệng , đem đỉnh đầu anh đào của cô mà hút vào . Trong cơn mê , cô cũng cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể bèn phát ra tiếng rên dâm đãng Thật sự là một màng đặc sắc khiến anh chỉ mới nghĩ thôi mà phía dưới đã căng cứng tới bành trướng thật muốn đem cô đè xuống trực tiếp ra vào thật mạnh nghe giọng rên rỉ đáng yêu của cô , gậy thịt điên cuồng kêu gào phải đâm vào động nhỏ yếu ớt của cô, tàn phá bừa bãi phần mềm mại bên trong Ngôn Dực nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới tách hai chân cô ra chà sát nhẹ lên hai cánh hoa khiến nó mở ra , ngón tay liền theo đó mà trường vào bên huyệt nhỏ nhắn , chật hẹp ép lấy ngón tay hắn , hắn tiến vào hai ngón tay cũng cảm thấy chật hẹp dùng ngón tay ma sát với tiểu huyệt của cô càng lúc ra vào càng nhanh khiến cho mật dịch chảy ra không ngừng phát ra tiếng kêu dâm đãng Hắn đem quần áo trên người mình thoát nhanh ra đem quy đầu dương vật đứng ở trước cửa động cô đâm vào thật mạnh Có lẽ vì Kiều Nghiễm đang mê ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một cự vật to lớn đang không ngừng tiến ra vào cô tiểu huyệt theo vậy mà co chặt mạnh mẽ ép dương vật của hắn chặt đến nổi muốn bắn thấy cô đang hôn mê nhưng miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ nhẹ khiến hắn không khỏi thêm kích thích việc hắn đang cưỡng hiếp cô Chỉ nghĩ tới việc hắn đang cưỡng hiếp cô , cự vật ở phía dưới hắn lại căng to ra, ép chặt tiểu huyệt cô , bụng nhỏ phẳng lì của cô giờ nhô lên cây gậy thịt nhìn đáng sợ Hắn dùng sức ép ,chặt dâm thủy của cô càng ngày càng nhiều khiến việc hắn tiến vào dễ dàng dùng sức đâm mạnh đem toàn bộ côn thịt to lớn nhét đầy vào tiểu huyệt nhỏ bé của Nghiễm trong cơn mê hơi đau đớn khẽ cau mày , môi phát ra những tiếng rên nhỏ như mèo con khiến cho Ngôn Dực càng kích thích .Hắn đem côn thịt gần như rút ra ngoài sau đó lại vội đâm mạnh vào tận tử cung của cô . Mỗi lần hắn tiến ra vào đều đụng vào tận tử cung dùng côn thịt chà ép các vách màng mỏng bên trong tiểu huyệt , khiến cô chỉ biết rên rỉ sung sướng -" Ừm ...a ..." Động tác của hắn vẫn không dừng lại , mỗi lần tiến ra đút vào lại càng sau hơn -" Tỉnh rồi sao " Hắn vẫn tiếp tục luân động bên trên cơ thể cô _" Em rên thật đáng yêu nha " Cô tuy hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được hạ thân đang bị côn thịt đâm chặt , kết hợp mạnh mẽ Huống chi bây giờ cô đã tỉnh , cảm giận về côn thịt to lớn lại càng rõ ràng hơn -" An...anh..anh mau đi ra khỏi người tôi " Bàn tay muốn đưa lên đẩy hắn ra giữa chừng lại bị dây xích níu lại . Hắn nhìn biểu cảm của cô bây giờ liền sung sướng -" Ngoan ... Đây đâu phải là lần đầu em bị anh cưỡng đoạt , việc gì phải lo lắng " Hắn vẫn tiếp tục luân động , càng lúc càng nhanh Khiến cho Kiều Nghiễm bất giác cong mình , mật dịch trong suốt lại không ngừng chảy ra , ướt đẫm một mảng đệm -" Anh..anh mau cút ra " Kiều Nghiễm nhìn Ngôn Dực với ánh mắt chán ghét , căm phẫn , hận thù , cô bây giờ chỉ muốn dùng một nhát dao đâm chết hắn Ngôn Dực thích thú nhìn ngắm khuôn mặt bất lực vô vọng của cô Ngôn Dực mở dây xích cho cô không nói không rằng đẩy cô nằm úp mặt lại mông liền chỉa lên phía trên hắn dùng một tay của mình để chế trụ tay cô trên đầu giường ,tư thế này vừa kích thích lại vừa dâm đãng Kiều Nghiễm do bị bất ngờ liền khiến cho tiểu huyệt chưa kịp chuẩn bị đã co thắt chặt chẽ Hắn tiến ra vào càng lúc càng nhanh cảm nhận được cự vật to lớn đó đang ở trong tiểu huyệt cô cùng kết hợp chặt chẽ liền khiến cô không khỏi chán ghét -" Tôi sẽ làm cho em mang thai " -" Không...không..xin...xin anh ... anh đừng ...đừng..gì cũng được ...làm ơn ...làm ơn ...đừng bắn vào bên trong " Hắn mặc cô nài nỉ van xin , khóc lóc vẫn tiếp tục đâm vào rút ra cứ thúc đến khi hắn thỏa mãn dục vọng của mình Cự vật đỏ sẫm đang kịch liệt ma sát khe huyệt, lực đâm vào ngày càng điên cuồng u cốc trải qua tàn phá co rút run rẩy không tự chủ thắt chặt lại ,chèn ép gậy thịt thô cứng ở bên trong " Ân .." Ngôn Dực liền đem gậy thịt đâm vào thật mạnh vào bên trong sâu nhất của cô ,quy đầu phồng lớn phun ra một cỗ tinh dịch trắng mà Kiều Nghiễm bị bắt ép nhận tinh dịch nhiều tới nỗi khiến cho u cốc phình to , bụng đau đến bành trướng , tinh dịch và mật dịch của cô theo khe huyệt chảy ra không ngừng .Nơi kết hợp giữa gậy thịt của anh và tiểu huyệt của cô là một mảnh ướt át hỗn độn thấm đẫm cả miếng trải giường. Côn thịt của anh theo tinh dịch mà tràn xuống Kiều Nghiễm nằm thẫn thờ vô vọng , khe huyệt vẫn không ngừng chảy ra tinh dịch .Tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn không khỏi nhíu mày -" Cậu chủ , có cậu .."
"Tưởng Tuyết Hân! Đủ rồi!" Không nghĩ Lệ Thương Trì vậy mà lại có mặt ở đây, vô tình một màn trước mắt này lại trở thành điều có lợi cho Bạch Liên Hoa. Nếu không nghe rõ ràng toàn bộ câu chuyện của ba người bọn họ, thì ai nhìn vào mà không nghĩ cô cùng Liên Mỹ ỷ đông hiếp yếu, đi bắt nạt Bạch Liên Hoa. Tưởng Tuyết Hân cũng chẳng biết phải nói gì thêm, Lệ Thương Trì bảo "được rồi" thì là "được rồi", cô thả tay để tách trà tự rơi xuống đất. "Choang" một tiếng, mảnh gốm sứ văng lên tung tóe, xước ngang làn da trắng như tuyết của Bạch Liên Hoa. "Á! Đồ điên! Cô điên rồi!" Ừ tôi điên đấy, có muốn so độ điên với tôi không? Tưởng Tuyết Hân càng nhìn càng chán ghét, thật sự chỉ muốn đem gương mặt nai tơ của ả mà xé ra ngay tại đây, nhưng Lệ Thương Trì lại trùng hợp xuất hiện. Vậy thì hay rồi, trong mắt hắn hình ảnh Tưởng Tuyết Hân cô đã tồi tệ, bây giờ lại còn thêm xấu xa. Tưởng Tuyết Hân khẽ chậc lưỡi quay mặt đi, mặc dù bên má trái của cô đã sưng đến mức đau rát. Là ai gây chuyện trước? Chẳng phải là Bạch Liên Hoa mặt dày muốn kiếm chuyện với cô trước hay sao? Tưởng Tuyết Hân không muốn nhìn Lệ Thương Trì chăm sóc con ả ngay trước mắt mình, nên lùi lại một bước vốn định xoay người rời đi, thì bị hắn ngăn lại. "Tưởng Tuyết Hân! Đứng lại đó!" Miễn cưỡng nghe lời hắn dừng lại bước chân. "Quay mặt lại đây." Lệ Thương Trì đợi khi Tưởng Tuyết Hân đối mặt với hắn, mới tiếp tục hỏi "Chuyện này là thế nào?" "..." Lệ Thương Trì cũng không phải là kẻ không biết lý lẽ, hắn thấy rõ trên gương mặt của Tưởng Tuyết Hân đã in hằn năm dấu tay đỏ rực, còn ẩn hiện những tia máu nhỏ hiện ra. Bất chợt đôi mắt hẹp dài liền đanh lại, gương mặt thoáng chốc đã trở nên lạnh tanh. Bạch Liên Hoa ôm lấy ống quần tây của hắn, gương mặt xinh đẹp đã khóc lóc đến mức đáng thương, mái tóc nâu xoăn dài vì nước trà ẩm ướt mà bết lại với nhau. Trông cô ta thật sự thê thảm. "Anh... Chị ta đổ nước nóng lên người em! Còn cố tình ném vỡ tách trà, làm xước lên cả da thịt đến chảy máu, anh thấy cả mà, phải không anh?" Lệ Thương Trì hít sâu một hơi, nghiến răng hạ giọng ra lệnh "Xin lỗi đi." Nhưng hắn lại không chỉ thẳng đích danh là ai. Nếu với hoàn cảnh như thế này, có mười phần thì hết chín phần là Tưởng Tuyết Hân phải xin lỗi cô ta rồi. "Em..." Tưởng Tuyết Hân ngỡ ngàng nhìn hắn, Lệ Thương Trì bảo cô xin lỗi? Cô tự vệ cho bản thân là sai hay sao? Liên Mỹ ngay sau đó liền chen ngang lời Tưởng Tuyết hân, bức xúc thay cho cô "Lệ tiên sinh, tại sao Tiểu Hân phải xin lỗi? Cô ta mới là kẻ gây chuyện trước cơ mà?" Bạch Liên Hoa càng nũng nịu nép sát vào thân người Lệ Thương Trì, năm ngón tay bấu chặt ống quần xanh đen của hắn, bộ dáng tuy yếu đuối như một con mèo nhỏ không có khả năng phản kháng nhưng lại để lộ ra ánh mắt đang lườm nguýt Tưởng Tuyết Hân. "Em chỉ muốn thân thiết với chị Hân hơn thôi mà..." Một nụ cười đắc ý lấp ló hiện ra, có ai ngờ Lệ Thương Trì lại xuất hiện đúng lúc như vậy đâu? Lần này Tưởng Tuyết Hân chết chắc. Lệ Thương Trì đau đầu xoa nắn hai bên thái dương, hắn chưa đủ rắc rối hay sao? Buộc hắn phải nhắc lại thêm một lần nữa, nhưng lần này là... Bạch Liên Hoa "Liên Hoa, xin lỗi chị mau lên." "?" Cô ta không tin được, liền ngước mắt lên nhìn hắn "Sao cơ? Tại sao em phải xin lỗi..." "Mau xin lỗi!" Lệ Thương Trì không dư kiên nhẫn để ở đây phân đúng phân sai, mặc kệ trước đó bọn họ nói chuyện gì, nhưng chính mắt hắn đã thấy bàn tay của Bạch Liên Hoa đánh Tưởng Tuyết Hân trước thì là cô ta sai. Bị Lệ Thương Trì nặng giọng quát lên một tiếng, khiến Bạch Liên Hoa phải giật mình, hoảng sợ co rụt người lại, cô ta càng không thể làm hắn phật ý, nếu không Lệ Thương Trì sẽ gửi cô ta về lại Thụy Sĩ mất. Đành phải lí nhí mở miệng, miễn cưỡng nói ra hai tiếng "Xin lỗi." Hắn biết Bạch Liên Hoa chỉ nói cho có thôi, chứ thâm tâm không muốn phải khuất phục Tưởng Tuyết Hân như vậy, dù sao thì có xin lỗi là được rồi. Xong lại hướng mắt đến Tưởng Tuyết Hân ở phía đối diện, trầm giọng lên tiếng "Còn cô, cũng xin lỗi đi." Cô biết ánh nhìn lạnh lẽo của Lệ Thương Trì đang muốn nói gì, Tưởng Tuyết Hân hoàn toàn biết rõ khi nhìn vào nó... "Đã là Lệ phu nhân thì cư xử sao cho đúng mực, đừng vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến tôi." Cô chắc chắn ánh mắt của Lệ Thương Trì chính là mang theo ý nói như thế này, vì ngay từ ban đầu hắn cũng chỉ cần một bình hoa làm vợ, chứ không cần một "con báo". Cho nên Tưởng Tuyết Hân dù không muốn cũng đành phải làm theo lời hắn "Tôi xin lỗi." Trông chẳng khác gì hai đứa con nít đánh nhau, đợi người lớn ra mặt giải quyết thì mới xong chuyện. Sau đó Lệ Thương Trì cho Tần Niên đưa Bạch Liên Hoa về, còn Tưởng Tuyết Hân thì bị bắt ép phải đi chung xe với hắn, mặc dù cô đã từ chối rồi. "Liên Mỹ có thể đưa em về, Liên Hoa nhất định cần anh hơn." "Bớt nói nhảm đi." Lệ Thương Trì cộc cằn đáp lại, hắn mở cửa ngồi vào ghế lái chính, rồi nhấn nút kéo cửa kính của ghế phụ xuống, ra lệnh cho cô "Lên xe." Tưởng Tuyết Hân đứng bên ngoài bất mãn thở dài, ngay cả mở cửa xe cho vợ mình trước cũng không làm, cô mong đợi gì từ cái hành động được cho là "đứng về phía cô" ban nãy cơ chứ. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, suốt cả đoạn đường dài Lệ Thương Trì cũng chẳng hề nói gì, nhưng tự dưng sau mười phút ngồi xe, hắn lại mở hộc tủ bên cạnh lấy ra một hộp y tế nhỏ, ném sang ghế của Tưởng Tuyết Hân. "Tự xử lý cái má của cô đi." Làm cho cô phải ngớ ngẩn nhìn hắn, hóa ra Lệ Thương Trì cũng nhìn thấy vết thương trên mặt cô sao? Rồi lại vô thức tủm tỉm ngồi cười một mình. Cô ngập ngừng hỏi hắn một câu "Sao khi nãy anh lại bắt Liên Hoa phải xin lỗi em trước vậy?" "Đã diễn vở kịch hôn nhân thì diễn cho trót. Chứ cô hy vọng tôi sẽ trả lời gì? Vì tôi nghĩ cho cô hả?" "Không có..." Tưởng Tuyết Hân vốn dĩ đã liên tưởng ra nhiều câu trả lời mà hắn sẽ đáp lại cô ở trong đầu, mặc dù biết đằng nào Lệ Thương Trì cũng không hề dịu dàng, nhưng vẫn là không tránh khỏi thất vọng. Hắn sau đó cũng chẳng nói gì thêm, khi xe chạy gần đến biệt thự thì điện thoại của Lệ Thương Trì vang lên tiếng nhạc, Tưởng Tuyết Hân cố ý liếc mắt xem thử là ai gọi đến. Hóa ra là vỏn vẹn hai chữ Liên Hoa. Bỗng dưng lại có một linh cảm không vui sắp đến... Hắn bắt máy nhưng lại nghiêng đầu ra xa với hướng cô, cho nên Tưởng Tuyết Hân không thể nghe được người trong loa nói gì, cuối thoại chỉ "Ừ" một tiếng rồi tắt đi. Quả nhiên là như vậy, Lệ Thương Trì sau khi thả cô xuống cổng biệt thự. Liền không giải thích một lời, quay xe chạy về hướng ngược lại... Chỉ với một cuộc điện thoại, hắn liền chạy đến với Bạch Liên Hoa. Có lẽ hôm nay đưa cô về, chỉ vì Lệ Thương Trì đã hứa với cô trước đó mà thôi.
hắn giam cầm cô